Người lính trên mặt trận không tiếng súng
Cứ ngỡ hết chiến tranh không còn tiếng súng,
người lính không còn đổ máu
không hành quân,
đào hầm,
chiến đấu,
chẳng gian lao, vất vả, hy sinh.
Nhưng, bão đã vào Hải Phòng,
Bão quần thảo Quảng Ninh
Lũ trùm lên Lào Cai, Yên Bái...
Những tiếng thét vọng về từ nơi ấy
Gọi những bàn chân
Gấp gáp lên đường.
Vẫn là chiếc ba lô, với võng, với tăng,
Vẫn đôi giày cha đã vượt Trường Sơn vào miền Nam chiến đấu.
Các anh lên đường bởi trái tim nhỏ máu
Và nhân dân đang ngóng đợi từng giờ.
Các anh đã lao lên ngăn sóng, giữ đê,
San gạt lũ bùn, chặt cây, đào đất...
Các anh có mặt ở những nơi gian khổ nhất
Cứu giúp bà con,
Đưa về chốn an toàn.
Những người lính trở về sống giữa lòng dân
Như năm xưa cha ông đi kháng chiến
Chân đất, vai trần bởi một lời ước hẹn
Mãi mãi sáng ngời “Điểm tựa Việt Nam”.
Bạn còn 500/500 ký tự
Bạn vui lòng nhập từ 5 ký tự trở lên !!!