Gió chiều se lạnh
Khói hương tan loãng
Bia mộ thẳng hàng
Vô danh
Tôi ngước nhìn trời xanh
Tôi cúi nhìn mặt đất
Muốn gọi tên các anh
Không cất nên lời
Cái mất lớn nhất của chiến tranh là mất tên
Nỗi đau lớn nhất hậu chiến tranh mất giỗ
Điều đơn giản ai ai cũng có
Với các anh thì không
Đồi A1 mênh mông
Bia mô viền đường chân trời
Tôi ngồi đây chờ khi trời tối
Để nói lời xin lỗi
Chúng tôi đã sống hết phần các anh.
Nguyễn Văn Lụa
(Phường Quyết Tâm)
Bạn còn 500/500 ký tự
Bạn vui lòng nhập từ 5 ký tự trở lên !!!